Nêu cảm biến về hero Huấn Cao vô kiệt tác Chữ người tử tù
Nguyễn Tuân phổ biến là 1 trong ngôi nhà văn tài hoa, nhiều đậm cá tính. Ông tiếp tục niệm và theo dõi xua đuổi trong cả đời ý niệm "...nhưng mà thầy rằng yêu thương đẹp mắt Có nghĩa là quyết tâm bảo đảm an toàn cho tới với những gì bản thân đã nhận được là đẹp". Và vô thật nhiều nét đẹp nhưng mà ông cảm khái, theo dõi xua đuổi ấy tớ thấy với nét đẹp ngời sáng sủa đằm thắm cảnh ngục tăm tối, nét đẹp của lụa white tinh anh cất cánh những đường nét mực, nét đẹp kể từ sâu sắc thẳm lòng người. Cái đẹp mắt toát đi ra kể từ người tử tù Huấn Cao và Chữ người tử tù.
Lựa lựa chọn câu nhằm coi lời nói giải thời gian nhanh hơn
Mẫu 1
Bạn đang xem: cảm nhận về nhân vật huấn cao trong chữ người tử tù
Lời giải chi tiết:
Nguyễn Tuân phổ biến là 1 trong ngôi nhà văn tài hoa, nhiều đậm cá tính. Ông tiếp tục niệm và theo dõi xua đuổi trong cả đời ý niệm "...nhưng mà thầy rằng yêu thương đẹp mắt Có nghĩa là quyết tâm bảo đảm an toàn cho tới với những gì bản thân đã nhận được là đẹp". Và vô thật nhiều nét đẹp nhưng mà ông cảm khái, theo dõi xua đuổi ấy tớ thấy với nét đẹp ngời sáng sủa đằm thắm cảnh ngục tăm tối, nét đẹp của lụa white tinh anh cất cánh những đường nét mực, nét đẹp kể từ sâu sắc thẳm lòng người. Cái đẹp mắt toát đi ra kể từ người tử tù Huấn Cao và Chữ người tử tù.
Trong kiệt tác, Huấn Cao là 1 trong nhân loại tự động trọng, sinh sống hiên ngang quật cường, không tồn tại sức khỏe quyền thế, bạc vàng hoàn toàn có thể khuất phục ông. Những nhân loại chọc trời khuấy nước, điểm bên trên đầu ngón tay, người tớ cũng không có gì biết nữa... Một nhân loại khẳng khái vì vậy còn hoảng hốt gì cường quyền hoặc tham ô gì chi phí bạc?
Là người chọc trời khuấy nước, riêng biệt một giang thụi ko Chịu được triều đình phong con kiến càng ngày càng suy thoái và phá sản, mục trống rỗng, Huấn Cao ngăn chặn triều đình ấy. Bị gọi là giặc tuy nhiên là vì thế nghĩa rộng lớn, vì thế lí tưởng rộng lớn nên vấn đề này với hề gì. Đến khi bị tóm gọn nhốt, chuẩn bị lên đoạn đầu đài vẫn coi thường: Đến tử vong cũng chẳng hoảng hốt nữa.... Huấn Cao với những tâm lý, hành động thiệt phóng khoáng ông vẫn thản nhiên nhận rượu thịt, coi như bại là 1 trong việc vẫn thực hiện vô hứng bình sinh, mặc dù hiện nay đang bị tù tội.
Dưới con cái đôi mắt Huấn Cao, bọn nuốm quyền chỉ là 1 trong lũ xấu xa thị oách, nên ông luôn luôn trầm trồ coi thường bỉ bọn chúng, mặc dù ở đằm thắm cảnh tàn nhẫn, lừa thanh lọc đằm thắm một đụn cặn buồn bực. Sau khi viên quản ngại ngục khép nép chất vấn ông với cần thiết gì nữa ko, ông vấn đáp như tát vô đối phương: Ngươi chất vấn tớ ham muốn gì? Ta chỉ việc một điều, là ngươi chớ bịa chân vô đây". Đó là cái khí phách, cái bộ hiên ngang lồng lộng mặc dù khi đang được đằm thắm cái nền xám phun của ngục tù.
Là nhân loại chọc trời khuấy nước, hiên ngang quật cường, ko hoảng hốt bất kể vật gì tuy nhiên Huấn Cao lại trọng cái thực chất chất lượng đẹp mắt của nhân loại. Trong phần người sâu sắc thẳm nhưng mà nhiều lúc vì thế thực trạng, người tớ nên cất giấu kín, việc ông mang đến chữ và lời nói khuyên nhủ ở đầu cuối so với viên quản ngại ngục thể hiện tại cái tâm của Huấn Cao. Lời ấy là giờ đồng hồ lòng, là tận tâm của ông: "Tôi bảo thực đấy, thầy quản ngại nên tìm đến ngôi nhà quê nhưng mà ở tiếp tục... ở trên đây, khó khăn lưu giữ thiên lương bổng mang đến lành lặn vững vàng và rồi cũng nhem nhuốc mất mặt cả đời hiền lành đi". Ông yêu thương nét đẹp và thông cảm với những người biết yêu thương nét đẹp. Huấn Cao nắm rõ tấm lòng quản ngại ngục thì sẵn sàng mang đến chữ, vị ông cảm là cảm cái thực chất thiên lương bổng.
Huấn Cao là kẻ tài hoa rất rất mực, cạnh bên nuốm kì, đua, họa, ông còn tài năng ghi chép đẹp mắt, chữ của ông nức cả một vùng, chữ ông đẹp mắt lắm, vuông lắm. Cái tài hoa ấy chỉ thích hợp cho tất cả những người tri kỉ: Ồng biết cái tài của tớ và ko vì thế nó nhưng mà ai ông cũng sẵn sàng cho: "Đời đi ra cũng mới nhất ghi chép với cỗ tứ bình và một bức trung lối mang đến thân phụ người các bạn của tớ thôi". Và thứ tự mang đến chữ ở đầu cuối của đời ông là 1 trong nước ngoài lệ, một cảnh tượng xưa ni trước đó chưa từng với tiếp tục xẩy ra cũng chính vì cảm với tấm lòng, mang đến chữ nói cách khác là 1 trong đoạn rất rất hoặc thể hiện tại tài năng của Nguyễn Tuân mô tả, dựng cảnh và thể hiện tại tài năng của hero Huấn Cao.
Cái cao đẹp mắt trái chiều với dơ dơ. Chơi chữ đẹp mắt, ghi chép chữ đẹp mắt là 1 trong nét trẻ đẹp cao, sang chảnh thông thường ra mắt vô cảnh thuần khiết của vạn vật thiên nhiên và người. Song ở đấy là cả một sự trái chiều. Tuy nhiên, trái chiều nhưng mà không tồn tại gì xích míc cả. Lấn át toàn bộ cái dơ dáy hôi rình của tù ngục, độ sáng của đuốc, hương thơm thơm nức của mực, white color của lụa, tiếp tục lan sáng sủa lung linh. Tất cả thể hiện tại nghĩa sâu sắc sắc: nét đẹp hoàn toàn có thể tạo ra kể từ điểm tội ác ngự trị, đằm thắm mảnh đất nền bị tiêu diệt vị một người cũng chuẩn bị bị tiêu diệt (một tử tù). Lời khuyên răn của Huấn Cao mang đến nét đẹp ko thể còng sinh sống với điều ác được.
Nhân vật Huấn Cao như nhiều hero chủ yếu diện không giống vô Vang bóng 1 thời nhất thiết là nhân loại tài hoa. Tại Huấn Cao, cạnh bên tài hoa, có vẻ như khí phách của một người dân có trách móc nhiệm so với thời cục. Đó là đường nét độc của Huấn Cao đối với hero không giống vô Vang bóng 1 thời.
Ngôn ngữ văn xuôi điêu luyện, thẩm mỹ và nghệ thuật mô tả tinh anh nhạy cảm của Nguyễn Tuân tiếp tục hiện hữu lên không gian 1 thời tiếp tục qua loa. Nhân vật Huấn Cao, nhân loại khí phách tài hoa với trách móc nhiệm cao so với nước nhà. Nó cũng là việc giải bày nỗi khát khao theo dõi xua đuổi một lí tưởng cao thâm của những người thanh niên Nguyễn Tuân khi bước đi vô đời.
Mẫu 2
Lời giải chi tiết:
Nguyễn Tuân là 1 trong trong mỗi ngôi nhà văn tài tình bên trên văn đàn VN. Ông ghi chép thật nhiều phân mục tuy nhiên vượt trội hơn hết bại đó là tùy cây viết, truyện cụt và một trong mỗi kiệt tác nhận được rất nhiều sự để ý nhất của ông bại đó là kiệt tác Chữ người tử tù. Trong kiệt tác Nguyễn Tuân tiếp tục tự khắc họa thành công xuất sắc hero Huấn Cao.
Chữ người tử tù được rút vô tập luyện Vang bóng 1 thời. Nhân vật chủ yếu vô kiệt tác đó là Huấn Cao, một nhân loại rất là với trách móc nhiệm trước thời cục. Huấn Cao là 1 trong người văn võ tuy nhiên toàn, thiên lương bổng vô sáng sủa. Là hiện tại đằm thắm vượt trội mang đến hình tượng khí phách cùng theo với tài hoa rộng lớn người.
Trước không còn tớ phát hiện ở hero Huấn Cao bại đó là bộ hiên ngang quật cường, một nhân loại đem nét trẻ đẹp khí phách hào hùng. Điều này được thể hiện tại khi Huấn Cao bị tóm gọn vô ngục. Lần trước tiên Huấn Cao xuất hiện tại đó là qua loa lời nói thủ thỉ của thư lại và viên quản ngại ngục. Trong tờ phiếu trát nói tới sáu người tù Chịu án chém chuẩn bị gửi về điểm viên quản ngại ngục đang được làm chủ nhằm thực hiện án. Trong số đó Huấn Cao đó là “thủ xướng”. Quản ngục kể từ lâu tiếp tục nghe danh về Huấn Cao, là 1 trong người “văn võ toàn tài”. Nhân vật Huấn Cao tiếp tục xuất hiện tại một cơ hội loại gián tiếp vì vậy.
Thế rồi Nguyễn Tuân tiếp tục mang đến Huấn Cao xuất hiện tại một cơ hội thẳng với những hành vi thể hiện tại sự khí phách của tớ bại là: “vỗ cái gông nặng trĩu bảy tám tạ xuống thềm đá”, “đánh thuỳnh một cái”. Thái phỏng khinh thường, ko thèm chấp sự dọa nạt nạt của binh áp điệu. Mặc mặc dù là kẻ tử tù vẫn thản nhiên nhận rượu thịt nhưng mà viên quản ngại ngục đem tới, thậm chí là ông còn coi này là một chiếc hứng bình sinh vẫn thông thường thực hiện. Đồng thời cũng đã cho chúng ta thấy ông là 1 trong người dân có lòng tự động trọng, ko ham lợi danh và sinh sống chính với lương bổng tâm, với đậm cá tính của tớ. Huấn Cao còn trực tiếp thắn đáp trả lúc biết viên quản ngại ngục nài chữ của mình: “Ta nhất sinh ko vì thế vàng ngọc hoặc quyền thế nhưng mà nghiền bản thân ghi chép câu đối bao giờ”.
Huấn Cao còn hiên ngang quật cường ở đoạn ông coi coi thường toàn bộ những kẻ đại diện thay mặt mang đến giai cung cấp cai trị, những kẻ tận dụng quyền thế nhưng mà áp bức, tách bóc lột dân lành lặn. Huấn Cao chỉ coi những thương hiệu bại là 1 trong đám “tiểu dân thị oai”. Nguyễn Tuân tiếp tục mang đến tớ thấy một Huấn Cao thản nhiên đương đầu với toàn bộ tất cả, một nhân loại hoàn toàn có thể tự tại tức thì chủ yếu điểm tù ngục giam giữ. cũng có thể rằng quân địch, giai cung cấp cai trị hoàn toàn có thể giam giữ ông về thân xác chứ không hề thể nhốt hãm tâm trạng của ông. Huấn Cao với thứ tự còn vấn đáp trực tiếp thắn trước sự việc kính cẩn của viên quản ngại ngục khi đem rượu thịt mang đến ông rằng: “Ngươi chất vấn tớ ham muốn gì? Ta chỉ ham muốn với cùng một điều: Là ngôi nhà ngươi chớ bịa chân vô đây”.
Xem thêm: nhung bai van hay ve ke chuyen tuong tuong lop 6
Ở Huấn Cao tớ còn thấy ở ông là 1 trong người rất là tự động trọng. Không vì thế tài sản, quyền lợi nhưng mà sinh sống trái khoáy với lương bổng tâm của tớ, sinh sống quỵ luỵ trước kẻ thống trị của quân địch. Cá tính của ông còn được thể hiện tại qua loa lời nói mô tả “Tính ông vốn liếng khoảnh, trừ vị trí tri kỉ, ông không nhiều Chịu mang đến chữ”. Đây cũng đó là nguyên nhân vì thế sao ban sơ ông ko Chịu mang đến viên quản ngại ngục chữ. Huấn Cao ý niệm rằng chỉ mất thiên lương bổng vô sáng sủa, tấm lòng biệt nhỡn nhân tài, yêu thương quí nét đẹp thì mới có thể xứng đáng quý, xứng đáng trân trọng. Đây cũng là vấn đề mà mỗi khi Huấn Cao hiểu rằng tấm lòng “biệt nhỡn nhân tài” của viên quản ngại ngục thì ông mới nhất hiểu rõ sâu xa được tấm lòng yêu thương nét đẹp của quản ngại ngục và đưa ra quyết định mang đến viên quản ngại ngục chữ là tạo ra một cảnh tầm cỡ mang đến kiệt tác bại đó là cảnh mang đến chữ.
Huấn Cao là 1 trong người rất rất khẳng khái, sẵn sàng nhận sai, sẵn sàng đãi đằng tâm tư nguyện vọng, tâm lý của tớ với tri kỉ. Khi biết tấm lòng của viên quản ngại ngục ông tiếp tục nên thốt lên rằng: “Thiếu chút nữa tớ phụ mất mặt một tấm lòng vô thiên hạ”. Thêm vô bại ông còn thể hiện lời nói khuyên răn mang đến viên quản ngại ngục: “Tôi bảo thực đấy, thầy quản ngại nên tìm đến quê ngôi nhà nhưng mà ở, thầy hãy bay ngoài cái nghề ngỗng này chuồn rồi mới nhất nghĩ về cho tới việc nghịch tặc chữ. Tại trên đây, vô trốn ngục khó khăn tạo được thiện lương bổng mang đến lành lặn vững vàng và rồi cũng nhem nhuốc mất mặt cái đời hiền lành chuồn.” cũng có thể thấy đấy là lời nói khuyên răn trân trở nên của Huấn Cao vị ông như tiếp tục coi viên quản ngại ngục là 1 trong trong mỗi tri kỉ của tớ nhưng mà nhắc nhở. Đồng thời cũng qua loa lời nói khuyên răn bên trên tớ hoàn toàn có thể thấy được ở hero Huấn Cao tương tự như một người nghệ sỹ tài hoa, là người dân có sự tồn bên trên của cái tài, nét đẹp và điều thiện.
Qua những phân tách bên trên hoàn toàn có thể thấy rằng hero Huấn Cao đem những vẻ đẹp tươi khác người. Tại tức thì vùng ngục, tức thì trước tử vong tuy nhiên ông ko hề cảm nhận thấy e hoảng hốt mà còn phải nhìn thấy tri kỉ của đời bản thân. Đây là 1 trong hình tượng nhằm lại nhiều tuyệt hảo mang đến người hâm mộ, đem theo hướng sâu sắc tư tưởng của người sáng tác khi ý niệm về giai cung cấp cai trị và bị trị.
Mẫu 3
Lời giải chi tiết:
Nguyễn Tuân là 1 trong ngôi nhà văn tài hoa – khí phách. Ngay từ xưa Cách mạng mon Tám, ngòi cây viết ấy tiếp tục biết phía thiện, phía mỹ nhằm dò thám đi ra và lưu níu lại mang đến đời những vẻ đẹp mắt của 1 thời vang bóng. Trong nhiều vẻ đẹp mắt của Vang bóng 1 thời xuất phiên bản năm 1940, nổi lên một vẻ đẹp mắt chói lòa, tỏa nắng, vẻ đẹp mắt của hình tượng hero Huấn Cao vô truyện cụt Chữ người tử tù phổ biến của ông.
Nhân vật Huấn Cao được tạo nên từ 1 nguyên vẹn hình mẫu với thực vô cuộc sống, này là thi sĩ Cao vịn Quát hero khí phách lại phổ biến ghi chép chữ đẹp mắt 1 thời. Nguyên hình mẫu vốn liếng tiếp tục đẹp mắt, tuy nhiên khi chuồn vô kiệt tác, nhờ nổi bật hoá thẩm mỹ và nghệ thuật, đang trở thành một hình tượng hero lung linh lan sáng sủa với thân phụ vẻ đẹp mắt tỏa nắng chói loà: vẻ đẹp mắt của tài hoa; của khí phách hiên ngang quật cường, của "thiên lương" vô sáng sủa. Ba vẻ đẹp mắt này sẽ không tách tách nhau nhưng mà khăng khít nghiêm ngặt cùng nhau nhằm tạo sự vẻ đẹp mắt của hero lí tưởng của Nguyễn Tuân.
Huấn Cao là 1 trong người người nghệ sỹ chân chủ yếu rất rất mực tài hoa, khan hiếm với vô thẩm mỹ và nghệ thuật thư pháp. Ông "viết chữ rất rất thời gian nhanh và đẹp". Chữ ghi chép của ông đang trở thành những hình ảnh thẩm mỹ và nghệ thuật và là niềm mơ ước của những nhân loại say sưa cái đẹp: "có được chữ ông Huấn Cao nhưng mà treo là với cùng một vật báu bên trên đời". Nhưng Huấn Cao là 1 trong nhân loại sinh sống với nhân cơ hội, biết tự động trọng. Ông luôn luôn trực tiếp bịa chữ tâm bên trên chữ tài, bên trên cả bạc vàng, địa vị: "Ta nhất sinh ko vì thế vàng ngọc hoặc quyền thế nhưng mà nên nghiền bản thân ghi chép câu đối bao giờ". Cho nên nài được chữ của ông ko nên là chuyện dễ dàng, ko nên ai ai cũng nài được trừ thân phụ người các bạn tri kỉ, tri kỷ của ông: "Tính ông vốn liếng khoảng chừng, kể từ vị trí tri kỷ, ông không nhiều Chịu mang đến chữ". Tuy thế, tuy nhiên khi ông "thấy cái tấm lòng biệt nhỡn liên tài" của viên quản ngại ngục thì ông lại hài lòng mang đến chữ "nào tớ với biết đâu một người thầy Quản trên đây và lại với những sở trường cao quý vì vậy. Thiếu chút nữa, tớ chuồn phụ mất mặt một tấm lòng vô thiên hạ".
Những lời nói khuyên răn của Huấn Cao với viên quản ngại ngục tiếp tục thể hiện tại rõ ràng ý kiến thống nhất đằm thắm cái tâm và cái tài, đằm thắm nét đẹp và cái thiện: "Ta khuyên răn thầy Quản nên thay cho vùng ở chuồn. Chỗ này sẽ không nên là điểm nhằm treo một bức lụa white với những đường nét chữ vuông tươi tỉnh nó rằng lên những ước mơ vùng vẫy của một đời con cái người", "tôi bảo thực đấy, thầy Quản nên tìm đến ngôi nhà quê nhưng mà ở tiếp tục, thầy hãy bay ngoài cái nghề ngỗng này chuồn tiếp tục, rồi hãy nghĩ về cho tới chuyện nghịch tặc chữ. Tại trên đây, khó khăn lưu giữ cái thiên lương bổng mang đến lành lặn vững vàng và rồi cũng cho tới nhem nhuốc mất mặt cả đời người hiền lành đi". Lời khuyên răn tâm thành này của Huấn Cao làm nên xúc động mạnh và cảm hoá được viên quản ngại ngục.
Huấn Cao còn là 1 trong người hero, tràn khí phách, sinh sống hiên ngang ko hề khuất phục trước quyền uy và đấm đá bạo lực. Huấn Cao là 1 trong lãnh tự động của trào lưu dân cày khởi nghĩa, ngang nhiên ngăn chặn triều đình, Khi bị tóm gọn, cổ treo gông, bị giải vào trong nhà lao ngóng ngày xử chém ông vẫn đàng hoàng, ko hề hoảng hốt sệt: "Huấn Cao hàng đầu gông, tảo cổ lại bảo bao nhiêu các bạn đồng chí: rệp gặm tôi, đỏ rực cùng cổ lên rồi. Phải gạ gông đi". Lời viên quản ngại ngục rằng với thầy thư lại càng thực hiện nổi trội cái tài và cái khí phách của Huấn Cao: "Thầy với nghe người tớ bốt Huấn Cao ngoài cái tài ghi chép chữ chất lượng, lại còn tài năng bẻ khoá và vượt lên trước ngục nữa không?". Trong tù "Huấn Cao vẫn thản nhiên nhận rượu thịt, coi như bại là 1 trong việc vẫn thực hiện vô cái hứng bình sinh khi khồng hề bị nhốt cầm", Huấn Cao còn coi thường bỉ viên quản ngại ngục, kẻ bắt vô tay quyền lực tối cao hoàn toàn có thể quấy rầy và hành hạ, tấn công đập bản thân vì thế ông những tượng viên quản ngại ngục này gần giống từng nào viên quản ngại ngục không giống. Thái phỏng coi thường bỉ của ông được thể hiện tại khá rõ ràng vô câu vấn đáp thắc mắc của viên quản ngại ngục: "Vậy ngài với cần thiết tăng gì nữa nài cho thấy. Tôi tiếp tục nỗ lực chu tất", "Ngươi chất vấn tớ ham muốn gì? Ta chỉ ham muốn với cùng một điều. Là ngôi nhà ngươi chớ bịa chân vô đây".
Huấn Cao là 1 trong nhân loại rất rất yêu thương nét đẹp, điều thiện. Chính bởi vậy nhưng mà ông thông cảm được tấm lòng biết yêu thương nét đẹp của viên quản ngại ngục, mang đến chữ viên quản ngại ngục. Và cũng chủ yếu vì thế với ý niệm thống nhất đằm thắm nét đẹp và điều thiện nên Huấn Cao tiếp tục khuyên răn viên quản ngại ngục nên về quê, tách vứt cái nghề ngỗng quản ngại ngục để giữ lại lấy nét đẹp và điều thiện.
Cảnh mang đến chữ ra mắt ở cái thời khắc tối tiếp tục về muộn và vô một chiếc không khí chật hẹp, tối tăm ở trong nhà ngục với "một cảnh tượng xưa ni trước đó chưa từng với, tiếp tục bày đi ra vô một chống tối chật hẹp, lúc nào cũng ẩm ướt, tường tràn mạng nhện rác rưởi, khu đất bừa kho bãi phân con chuột, phân gián". Trong cảnh này, người sáng tác tiếp tục khéo tạo ra những hình hình ảnh trái chiều. Thứ nhất là việc trái chiều đằm thắm nét đẹp của "tấm lụa white tinh", "phiến lụa óng", "nét chữ vuông tươi tỉnh tắn", thoi mực thơm" với cái dơ dáy, nhơ của "buồng tối chật hẹp, lúc nào cũng ẩm ướt, tường tràn mạng nhện rác rưởi, khu đất bừa kho bãi phân con chuột, phân gián". Thứ nhì là việc trái chiều body hình ảnh người tù "cổ treo gông, chân vướng xiềng đang được dậm tô đường nét chữ bên trên tấm lụa white tinh anh căng bên trên miếng váng" với hình hình ảnh viên quản ngại ngục "khúm núm" và thầy thư lại gầy gò gò "run lập cập bưng chậu mực". Sự trái chiều loại nhất mang đến tớ thấy đằm thắm điều ác, điểm tăm tối ở trong nhà ngục nét đẹp vẫn sinh sống, ko hề bị chi khử. Trong sự trái chiều loại nhì tớ thấy một sự gửi hoá quyền lực tối cao. Viên quản ngại ngục bắt vô tay quyền quấy rầy và hành hạ, tấn công đập Huấn Cao lại trở nên "khúm núm" trước Huấn Cao. Đó hợp lý đó là sức khỏe của nét đẹp, điều thiện tiếp tục thắng lợi cái xấu xí điều ác.
Qua hình tượng hero Huấn Cao, Nguyễn Tuân ham muốn đãi đằng những ý niệm của tớ về nét đẹp. Với Nguyễn Tuân, cái tài nên song song với cái tâm. Cái đẹp mắt và điều thiện ko thể tách tách nhau. Đó là 1 trong ý niệm thẩm mĩ tiến thủ cỗ của người sáng tác.
Luyện Bài Tập Trắc nghiệm Ngữ Văn 10 - Kết nối học thức - Xem ngay
Bình luận